
Intramuros hệ thống thành lũy rộng 64 hecta này – theo ngôn ngữ Philippines có nghĩa là “bên trong tường thành”. Đây là một khu hành chánh gồm tòa nhà dành cho bộ máy cai trị cùng nhiều công trình dân dụng khác như biệt thự, lâu đài, nhà thờ, trường học…, đặc biệt pháo đài Santigo được xây dựng về sau. Điều đáng chú ý là trong khu vực thành lũy này chỉ dành cho người Tây Ban Nha sinh sống và người bản địa tuyệt đối không được đặt chân vào.
Ban đầu khu tường được dựng bằng gỗ, đến năm 1590 mới được Santiago – vị tổng đốc người Tây Ban Nha đầu tiên của Philippines cho phá bỏ và xây dựng lại kiên cố bằng đá dày, với chiều cao đến 6m và tổng chiều dài 4,5km gồm hệ thống hào sâu bao quanh, bên cạnh đó còn bổ sung thêm tháp canh và pháo đài. Thành Intramuros có tám cổng vào và đều có cầu rút. Mỗi ngày từ 11 giờ đêm đến 4 giờ sáng, binh lính canh gác sẽ rút cầu nối lên và cổng thành cũng được đóng lại. Sau trận động đất năm 1852, có lẽ để bảo đảm an toàn cho cư dân bên trong thoát hiểm mỗi khi có sự cố mà tình trạng “rút cầu đóng thành” đã không còn được duy trì.
Intramuros bề thế và kiên cố là vậy nhưng trải bao biến thiên dâu bể, công trình này khó tránh khỏi bị tổn hại bởi quy luật thịnh suy, hưng phế của thời cuộc. Tuy có nhiều công trình đã bị tàn phá trong chiến tranh hoặc do thiên tai nhưng những gì còn lại cũng đủ để chúng ta hình dung về một thời vàng son của những người đi chinh phục…
Bước qua cổng thành là một không gian châu Âu, cổ kính với những con đường lát đá có vỉa hè nhỏ gọn vừa đủ cho hai xe hơi tránh nhau. Ven đường là những căn nhà được xây theo kiểu biệt thự một trệt một lầu, lơ lửng bên khung cửa sổ là những chậu hoa hoặc bóng đèn tạo nên một không khí yên bình, thi thoảng mới thấy một chiếc xe ngựa lóc cóc chầm chậm đưa khách du lịch tham quan quanh thành cổ.
Tuy trong đệ nhị thế chiến cũng như qua thời gian, nhiều công trình quan trọng bên trong Intramuros đã bị tàn phá, nhưng vẫn còn lại một số công trình đáng kể được bảo tồn khá tốt như Nhà thờ Quiapo lớn và quy mô nhất mang phong cách đặc trưng của kiến trúc cổ Tây Ban Nha (nay là nhà thờ Chính tòa Manila), Nhà thờ và bảo tàng San Augustin – ngôi nhà thờ cổ nhất Philippines và là một trong bốn ngôi nhà thờ chính theo kiến trúc Baroque được UNESCO đưa vào danh sách di sản văn hóa thế giới năm 1994, những công trình in đậm dấu ấn văn hóa Tây Ban Nha như Học viện giáo dục Pamantasan ng Lungsod ng Maynila (cổ nhất Philippines), Trường San Juan de Letran, Trường Trung học Manila, Trường Trung học Santa Rosa… cùng các khu dân cư làm nên một không gian Tây Âu cổ kính giữa lòng một đất nước Đông Nam Á đang trên đà phát triển.